Nguyễn Thị Mai Phương chia sẻ câuchuyện thành công của bản thân

Hôm nay nói chuyện với 1 người bạn quen từ hồi sinh viên đã lâu lắm ko có tung tích.

Bạn hỏi mình:

Tao thấy trước mày đi dạy ở Tiểu học sau thời gian không liên lạc vừa rồi vô tình mới thấy Facebook mày. Tao vào xem không nhận ra nổi mày luôn ấy.

Dạo này màu khác trước nhiều quá. Ngoại hình khác , cách nói chuyện trên fb cũng khác . Công nhận nhìn đẳng cấp hơn xưa bao nhiêu.

Sau đó bạn hỏi tôi về quá trình thay đổi từ ngày còn là “cô giáo” cho đến bây giờ .
Tôi kể hết cho bạn nghe về cuộc sống hiện tại, công việc hiện tại. 
Sự khác biệt trước kia và hiện tại.

Bạn nghe và tỏ ra trầm trồ ngưỡng mộ.

Bạn cũng chia sẻ cho tôi rất nhiều về cuộc sống và công việc hiện tại cũng với giọng điệu đầy bất mãn :

Tao từ ngày ra trường làm đúng 1 công việc đang nhàm chán lắm đây.

Ra trường bố tạo chạy cho tao làm dưới Uỷ bán tỉnh. Bố tao chạy mấy trăm triệu đó mày. 
Thấy tao ra trường có việc ở Tỉnh bạn bè ai cũng ngưỡng mộ. 
Nhưng tao mới hiểu được nó chán cỡ nào.

Cứ 1 công việc , 1 chỗ làm . Ngày 8 tiếng từ sáng đến chiều , ngày này qua ngày khác , tháng này qua tháng khác , năm này qua năm khác ...Lương tới giờ vẫn chưa nổi số 5. 
Tao cảm thấy nhàm chán đến chôn đời.

Tao cũng đam mê kinh doanh, đam mê tự do như mày. 
Nhìn mày tạo thèm khát quá. 
Nhưng giờ không thay đổi được gì nữa. 
T không thể phụ bố mẹ tạo được. 
Bố mẹ tạo muốn tao ổn định.

Giờ chỉ nghĩ giá như trước tao dám quyết đoán hơn và không theo sự sắp xếp rập khuôn của bố mẹ tạo về 2 chữ “ỔN ĐỊNH”. 
Giờ tao đã khác ......

Và cứ thế câu chuyện kéo dài....

Tôi thiết nghĩ , bản thân mình đến giờ này chưa đền đáp được cho bố mẹ nhiều mình còn thấy có lỗi. Không hiểu sao nhiều bạn trẻ vẫn có tư tưởng “nhà nước” , tư tưởng “ổn định” hay tư tưởng “có hưu trí”. 
Để bố mẹ phải gồng gánh vay lãi ngân hàng chạy việc cho họ vậy nhỉ ❓

Các bạn nghĩ kĩ xem , các bạn chắc chắc ra trường không thể có số tiền lớn để lo chạy việc mà bố mẹ chính là người vay mượn chạy việc cho các bạn.

Bỏ tiền ra chạy việc chẳng khác nào chính cha mẹ các bạn trả lương cho các bạn phải không ❓

Như vậy các bạn cũng thấy tự hào được sao❓

Thử tính xem lương công chức 1 tháng 4-5tr vậy 1 năm ko ăn ko uống ko tiêu pha 1 năm mới có 50tr/1 năm.

Vậy thử tính chi tiêu các kiểu ra còn lại được bn /1 năm. 
Khi nào mới trả hết số tiền bố mẹ gồng gánh chạy cho các bạn?

Ai trả ❓
Là bố mẹ các bạn chứ không ai khác . 
Vậy có phải bố mẹ trả lương cho con không?

Rồi 1 năm đó với số lương đó tiêu pha ra sao ? 
Khi có gia đình, con cái chi tiêu thế nào? 
Con cái học hành thế nào? 
Đi chơi đi du lịch nữa? 
Có thoải mái không?

Đương nhiên đủ thì sẽ đủ nhé. Vì trước P cũng đi dạy 2 năm , chồng làm công ty. Với mức lương ổn định thì đương nhiên cuộc sống cũng chỉ tạm đủ ổn mà thôi .

Đến giờ nhiều người vẫn còn tư tưởng ỔN ĐỊNH . Sao mình cứ cảm giác làm công việc nhà nước giống như TÙ TREO vậy nhỉ.
Cứ luôn trong khuôn khổ, ràng buộc , không có sự tự do.

Nếu như tư tưởng trước kia thì sẽ đúng. Luôn hướng về “công chức”, “ổn định”. Còn với thời đại này thì cuộc sống đánh giá ở “THU NHẬP”.

Làm gì cũng chỉ vì “tiền”. Có là giáo viên, là bác sĩ, là công an hay công nhân thì tất cả sự cống hiến cũng quy về ngày cuối tháng nhận lương mà thôi.

Quan trọng bản thân phải hiểu mình muốn gì , cần gì?

Tất cả học hành làm gì cũng chỉ vì thu nhập.

Vậy làm gì có thu nhập thì đều là công việc cao quý. 
Miễn ko trái pháp luật, miễn ko ăn trộm ăn cướp của ai. 
Đơn giản vậy thôi.

Nhiều người đi làm việc công chức gò bó. 
Có việc xin nghỉ cũng khó, sáng dậy sớm , chiều về muộn. 
Thời gian dành cho con cũng được hồi vào buổi tối. 
Cũng khó chịu, cũng bất mãn, cũng bức xúc , cũng kêu cũng than nhiều...

Thấy người khác thoải mái, thấy người ta đi chơi đây chơi đó cũng thích.

Thấy người khác phát triển nhanh mua sắm được thứ này thứ kia cũng bảo ước được như vậy.

Nhưng các bạn đang nằm trong vùng an toàn. Cứ ko dám bứt phá ra ngoài. 
Cứ sợ mình đang ổn định ra ko làm được thì làm sao? 
Hàng trăm ngàn câu hỏi, hàng trăm vạn lí do để các bạn từ chối cơ hội và cho rằng thôi mình “an phận” vậy là đủ.

Các bạn ko hiểu rằng nhiều người với mức lương ổn định 4-5tr cày cuốc 1 tháng của mình có khi chỉ bằng 1 buổi 1 phút 1 tiếng hay 1 ngày của người kinh doanh kiếm ra.

Chính nhiều người đang làm việc nhà nước , làm việc công chức giờ đây thu nhập tay trái của họ gấp 10-20 lần công việc chính của họ là sự thật.

Thế nên , nếu bạn muốn ổn định muốn an toàn thì chỉ suốt đời an toàn như vậy. 
Cũng đừng nhìn ai để so sánh để khao khát . Còn để đạt được điều gì đó phải dám bứt phá dám xông pha.

Hãy nhớ rằng : 
“ Phải làm những điều không ai dám làm , 
Mới có những điều không ai có “

Còn không dám “làm” thì sao đòi dám “có”.

Nhiều khi thấy nhiều người đang bế tắc trong công việc, trong cuộc sống. Khó khăn về kinh tế , bản thân rất muốn giúp họ để họ thay đổi. Nhưng buồn rằng khi mình nghĩ vậy nhưng có thể họ lại nghĩ mình đang mời mọc hay lừa dối họ. 
Nên đôi lúc lại tặc lưỡi thôi mặc kệ...

Có nhiều người thì muốn làm , muốn thay đổi lắm rồi nhưng lại rào cản bởi những lí do đến kì lạ:
Chồng không cho, bố mẹ không thích , bạn bè bàn tán, đồng nghiệp chê cười ....

Tôi chỉ muốn nói với các bạn rằng : 
Đời chúng ta chỉ sống 1 lần nên mình hãy 
sống cho mình. 
Ko sống cho ai hết. 
Ai nói gì là việc của họ. 
Bởi họ ko sống thay mình sống hộ mình. 
Vì vậy cuộc sống của mình mình quyết định. 
Đam mê của mình mình đeo đuổi . 
Cũng đừng đổ lỗi, đừng lí do cho bất cứ 1 quyết định nào của bản thân.

Thị trường hội nhập công nghệ 4.0 nhu cầu mua hàng online của người dân ngày càng cao vì vậy công việc kinh doanh online ngày càng phát triển ở Việt Nam. Thành công không đến từ việc trông chờ vào sự giúp đỡ của người khác hay sự may mắn mà nó phụ thuộc vào sự cố gắng học hỏi kiên trì của bạn. TUHA.VN chúc chị ngày càng  thành công trên con đường công danh của bản thân !!!

[TUHA.VN] Phần mềm quản lý bán hàng Online tốt nhất hiện nay
DÙNG THỬ MIỄN PHÍ